Loạn Thế Hồng Nhan Mộng

Chương 194: Tiểu trấn ở biên quan



Chương 194: Tiểu trấn ở biên quan

Người trung niên này sững sờ, ánh mắt nhìn về phía hai người toát ra hàn khí. Cơ hồ như trong nháy mắt hắn lại biến thành bộ dáng tươi cười như hoa nở.

Uống xong chén rượu của mình hắn ha ha cười, nói:

-Uống rượu đi, hai vị quân gia uống di

Sau khi mời xong, hắn tự rót cho mình một chén nữa, sau đó ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lư Minh.

Nhìn một lúc hắn lại cười ha ha, nhẹ giọng nói:

-Lư tướng quân quả là nhãn lực phi phàm! Xem ra Hạ quốc lần này đại bại không phải ngẫu nhiên, Chu quân thật sự là nhiều nhân tài

Lư Minh từ từ bưng chén rượu ở trước mặt mình, chậm rãi hớp một ngụm. Hà Doanh im lặng ngồi bên cạnh không nói một lời.

Người trung niên lại liếc nhìn hai người một cái, lại thấp giọng nói:

-Quả nhiên là ngoạ hổ tàng long, vị tiểu ca này cũng không phải là người bình thường. Tại hạ thiếu chút nữa nhìn không ra.

Người hắn nói, đương nhiên chính là Hà Doanh. Hà Doanh vừa nghe, lập tức xuất hiện ý nghĩ trong đầu: hắn sao có thể nhìn ra? Xem ra ta thật sự thua xa sư phó.

Nàng trông biết, sơ hở lần này là ở thái độ quá bình tĩnh của nàng.

Người trung niên cười hì hì nói:

-Hai vị quân gia, đừng khẩn trương như vậy, tiểu nhân cũng không có dụng ý gì khác. Chỉ là ngưỡng mộ đã lâu phong thái quân gia của nước Chu, chỉ muốn kết thân thôi.

Thấy hai người vẫn còn không tin hắn hạ giọng chậm rãi nói:

-Lư công tử, nghe nói ngài từng là thị vệ bên cạnh Ngọc Lang Quân?

Hai người giật mình khỏi liếc nhau, lại đồng thời quay về phía trung niên kia.

Trung niên này quan sát nét mặt thấy bọn họ đang phòng bị, liền cuống quýt xua tay nói:

-Không cần khẩn trương, tại hạ không hề có ác ý. Chỉ là muốn nghĩ thay hai vị mà thôi. Việc của Lư công tử và Ngọc Lang Quân cả thiên hạ đều biết. Lần này đại thắng, ngươi cũng lập không ít công lao hãn mã. Nhưng Chu quân từ đầu đến cuối không có khen thưởng một câu. Thật là đối với công tử vẫn canh cánh trong lòng. Theo tại hạ thấy Chu quốc không phải là nơi công tử có thể lưu lại, sao không rời đi?

Thì ra là tới đục khoét tường nhà người ta. Hai người lúc này đã hiểu rõ dụng ý của hắn, thở ra một hơi thật dài. Chỉ là Hà Doanh cảm thấy trong lòng có chút bất an. Nàng không nhịn được hỏi:

-Vị tiên sinh này thì ra là tới làm thuyết khách, không biết tiên sinh là người nước nào, một kiếm khách hàng đầu lại có thể đi làm một thuyết khách?

Người nọ sững sờ, trơ mắt nhìn Hà Doanh một chút, lại nhanh chóng cúi đầu xuống. Trong lúc hắn liếc nhìn Hà Doanh, trong lòng Hà Doanh động một cái tự nhiên sinh ra cảm giác không ổn.

Người trung niên này cười ha ha nói:

-Vị quân gia này có cái miệng thật lợi hại, ánh mắt cũng thật lợi hại, ha ha. Tại hạ chỉ là một người bình dân, ngưỡng mộ phong thái của hai vị, nên mới nói ra lời đề nghị này thôi.

Nói tới đây, hắn nhìn chằm chằm hai người nói:

-Chẳng biết hai vị quân gia có nguyện tới Văn quốc? Tại hà mặc dù bất tài, ở Văn quốc cũng là có một chút tiếng nói, đến lúc đó có thể an bài cho vị mỗi người một chức tướng quân, tuyệt không nói chơi.

Hắn nói tràn đầy tự tin, khí thế trên người cũng tới mức bức người, nhưng hai người Hà Doanh chỉ là nhìn chằm chằm hắn, dáng vẻ mong chờ.

Trung niên kia bật cười ha ha nói:

-Không biết ý hai vị thế thào?

Lư Minh bĩu môi một cái nói:

-Tiên sinh đúng là người nước Văn, là người của ai? Tình hình của tiên sinh cũng chưa nói rõ, chỉ là thuận miệng nói hai câu, lại bảo hai người chúng ta phản quốc?

Trung niên có vẻ ngượng ngùng, có chút chật vật đứng lên. Vội vã ôm quyền nói:

-Nếu hai vị đã không trúng ý tại hạ, vậy để tại hạ gọi người mà hai vị có thể tin phục đến, xin cáo lui.

Nhìn hắn vội vã rời khỏi, Hà Doanh nhẹ giọng nói:

-Không đúng!

Lư Minh vội vàng quay đầu nhìn nàng, Hà Doanh nhíu mày nói:

-Ngừơi này nhất định là có tâm tư khác, trong thiên hạ này không có loại thuyết khách như vậy.

Hai người trầm tư một lát, cũng đoán không ra mục đích đến đây của người này.Liền dùng bửa rồi tính tiền rời khỏi.

Trong trấn người đi qua đi lại, vốn cũng không phồn hoa, bởi vì xuất hiện hơn mười vạn quân sĩ, thoáng cái trở nên cực kỳ náo nhiệt. Hai người đi lang thang xem xét, đi một hồi, dần dần phát hiện nơi này lại xây thêm nhiều phòng ốc.

Đi một lúc, có mùi son phấn bay đến. Hà Doanh ngẩng đầu, vừa nhìn bắt gặp phía đối diện liên tiếp có hơn mười căn nhà gỗ, mỗi căn nhà gỗ phía ngoài có treo không ít vải đỏ.

Lư Minh thấy hà Doanh nhìn chằm chằm vào đó, ở bên nói:

-Đó là kỹ viện.

Không cần hắn nói Hà Doanh cũng biết, bởi vì lúc này, từ trong một thạch phòng ba bốn kỹ nữ đi ra, các nàng cười hi hi, đừa giỡn với nhau, bắt đầu bước tới chỗ của Hà Doanh.

Thấy các nàng đi đến, thỉnh thoảng có vài quân sĩ cũng tiến tới trên ghẹo các nàng. Vài kỹ nữ vừa liếc mắt đưa tình vừa đi về phía Hà Doanh.

Đi đến bên cạnh hai người, có một kỹ nữ trong đó dừng lại. Mắt liếc xéo Lư Minh, uốn éo đi tới, một bên đưa tay vuốt trên ngực Lư Minh, vừa cười nói:

-Vị tướng quân này đúng là một nhân tài khôi ngô tuấn tú. Lại đây đến bên trong ngồi một chút, muội tử sẽ làm cho ca ca sung sướng vô cùng.

Cùng lúc đó cũng có một kỹ nữ đi tới bên cạnh Hà Doanh, định ôm lấy cánh tay nàng. Hà Doanh vội tránh qua một bên, nàng kia ôm hụt, mất đà, thiếu chút nữa té xuống đất.

Chỉ thấy thấy nàng vội vàng đứng vững lại, ánh mắt quyến rũ liếc ngang qua, trên khuôn mặt tầm thường lấp đầy nụ cười. Nàng hướng Hà Doanh chạy tới trong miệng kêu lên:

-Quân gia, đi cùng thiếp vào đây chơi đùa một đi.

Mấy kỹ nữ này tư sắc đều bình thường, nụ cưởi trên mặt quyến rũ dung tục, làm hai người cảm thấy rất mất kiên nhẫn. Hai người cùng lúc đồng thời vung tay đẩy mấy kỹ nữ này ra, bước đi đến phía bên kia đường.

Mấy kỹ nữ bị họ đuổi đi, đứng lại mắng yêu vài câu, rồi lại đi về phía nam nhân khác.

Hà Doanh nói:

-Chúng ta cưỡi ngựa chạy ra ngoài một chút, ở chỗ này thật không thoải mái.

Lư Minh cũng đang có ý này, liền gật đầu. Hai người vội vã chạy về quân doanh, mới vừa về tới, một binh sĩ vội vàng chạy tới nói với Lư Minh:

-Lê tướng quân cho mời.

Lư Minh nghe xong không khỏi thấy khó xử nhìn Hà Doanh. Hà Doanh cười nói:

-Huynh đi đi, muội sẽ cỡi ngựa dạo chơi một chút.

Lư Minh gật đầu, nhẹ giọng nói:

-Cẩn thận.

Sau khi phân phó xong, liền đi tới chỗ binh sĩ kia cách đó năm sáu thước.

Hà Doanh đi tới chuồng ngựa, lấy ra lệnh bài của Lư Minh, dắt một con ngựa, chạy vào vùng đất hoang dã.

Tiếng gió thổi vù vù, Hà Doanh hưng phấn, liền quay đầu ngựa chạy đến chiến trường hai quân giao tranh. Lúc này hài cốt binh sĩ hai bên đều đã được thu dọn sạch sẽ. Đưa mắt nhìn vùng cỏ không biên giới, hết sức khoáng đạt.

Không xa chiến trướng, là nơi Hà Doanh bố trí, phóng ngựa chạy một hồi. Lại chuyển hướng chạy đến phía doanh địa của quân Hạ lúc trước. Chỗ kia là biên giới của Hạ và Chu, lần trước Hà Doanh vội vội vàng vàng, vừa khẩn trương lại cẩn thận, nên chưa có xem xét kỹ.

Lần này xem ra so với lần trước khác xa một trời, nghiêng nghiêng trên sườn núi, có thể thấy nồi gỗ rải rác khắp nơi, trên vủng thảo nguyên mênh mông bát ngát đều là những vật dụng mà Hạ quân lưu lại. Hà Doanh nhìn vài lần không khỏi thở dài một hơi, thầm nghĩ: thoáng mộng kê vàng(*), không ngoài ý muốn.

Giục ngựa chạy lên sườn núi, Hà Doanh giục ngựa đi vào khu rừng bên cạnh. Nàng cảm thấy hơi khát nước, nhớ rõ ở chỗ này có một con suối.Mới vừa chạy vào trong rừng liền có một loạt âm thanh lạ truyền đến. Hà Doanh giật mình, lập tức quay đầu lại nhìn.

(*) Giấc mộng hoàng lương/ giấc mộng kê vàng: Ngày xưa có một chàng trai ở Trung Quốc tên là Lư Sinh, Lư Sinh gặp một đạo sĩ tên là Lữ Ông trong một quán trọ ở Hàn Đam. Anh ta than thở với đạo sĩ là mình nghèo túng quá. Vị đạo sĩ cho anh ta mượn một chiếc gối và bảo anh ta gối đầu mà ngủ. Lúc anh ta ngủ quán đang nấu một nồi kê. Trong giấc ngủ Lư Sinh đã được hưởng một cuộc đời vinh hoa phú quý. Khi Lư Sinh tỉnh dậy thì nồi kê của quán vẫn chưa chín. Theo Chẩn Trung Ký của Thẩm Kí Tế đời Đường


ngantruyen.com